
Người đàn ông mang tên Ove - Fredrik Backman
0
6
0

Bị thời đại bỏ rơi.
Trong nhà họ toàn là lò vi sóng, TV màn hình phẳng, nhưng có kề dao vào cổ mà thúc ép thì họ cũng không biết phải bắt loại tắc-kê nào đối với tường bê tông.
Người ta không còn tôn trọng vai trò của các loại đồ vật nữa. Mọi thứ chỉ cần sạch đẹp trên máy tính là họ vui rồi.
Ngày nay người ta không còn biết cách pha cà phê đúng điệu nữa. Cũng giống như không còn ai viết tay nữa. Bời vì họ đã có máy tính và máy espresso. Thế giới sẽ đi về đâu khi người ta không thể viết lách và pha cà phê đúng điệu?
Mấy anh chàng yếu kém này thậm chí đến lái xe cũng không còn tự sang số nữa, nói gì đến việc đưa xe vào chỗ đỗ... Ông trộm nghĩ những người không thể đưa xe vào chỗ đỗ cũng không nên được cho quyền đi bầu.
Mua ghế đặt trong bếp và ăn ngoài nhà hàng, hết ngày này qua tháng nọ.
Họ đến bảo với ông rằng họ không cần ông nữa.
"Ông nghỉ ngơi mọto chút đi", họ đã nói với ông như vậy. Những kẻ huyenh hoang ba mươi mốt tuổi ngồi máy tính, chỉ uống thứ nước có mùi cà phê, không biết cách lùi xe với rơ-mooc. Thế rồi họ đến bảo với ông rằng họ không cần ông nữa.
Trước giờ mọi thứ dã vận hành suôn sẻ như thế rồi, tại sao phải thay đổi?
Cửa của nó có một cái điều khiển từ xa, nhưng ông chưa bao giờ hiểu được tại sao phải dùng đến. Một người bình thường luôn có thể mở cửa bằng tay. Ông mở cửa chiếc Saab, cũng bằng chìa khoá.
Ove thức giấc lúc sáu giờ kém mười lăm phút. Pha cà phê cho hai vợ chồng xong, ông đi quanh nhà kiểm tra các máy sưởi để bảo đảm bà không lén vặn lớn chúng. Tất cả đều y nguyên như ngày hôm qua, nhưng ông vặn nhỏ chúng thêm một chút cho chắc ăn.
Quanh nhà mình thì họ gắn hàng loạt biển "Chú ý trẻ em", còn khi lái xe ngang nhà người khác thì họ bất cần. Ông Ove ra rả nói chuyện này với bà vợ mỗi lần họ lái xe qua đây trong suốt mười năm.
Một là một, hai là hai
Vợ của ông qua đời vào thứ Sáu, được chôn cất vào Chủ nhật, và ông đi làm vào thứ Hai. Vì mọi thứ phải diễn ra như vậy. Để rồi sáu tháng sau, những tay quản lý đột ngột xuất hiện vào buổi sáng thứ Hai và bảo rằng họ không muốn thông báo vào thứ Sáu vì "không muốn làm hỏng những ngày cuối tuần của ông." Và ngày thứ Ba ông đánh bóng quầy bếp.
Ngày mai ông sẽ gắn cái móc
Ông ngước nhìn trần nhà, đứng suy nghĩ hồi lâu xem loại tắc kê nào sẽ thích hợp nhất cho việc đó...R ồi ông ngó ra ngoài cửa sổ lần nữa và nhận ra trời đã tối. Ông lắc đầu chán nản. Không thể khoan tường vào buổi tối... Ông sẽ phải bật đèn, và không ai biết được khi nào chúng sẽ được tắt đi. Ông không muốn làm vui lòng công ty điện lực.
Ngày mai ông sẽ gắn cái móc.
Ông ngước mắt lên nhìn bà. - Tôi đoán bà buồn lòng vì hôm qua tôi không đến như đã hứa - Ông nói khẽ. Bà không nói gì.
Ove hắng giọng. Rõ ràng là tôi không thể gắn cái móc khi trời tối. Nếu làm thế thì chẳng biết khi nào đèn đước trong nhà mới được tắt. Nhiều khả năng chúng sẽ bật sáng mãi và tiêu tốn điện năng. Không thể có chuyện đó được.
Bà mất đã được sáu tháng. Nhưng ông vẫn còn dành thời gian đi kiểm tra các máy sưởi trong nhà hai lần mỗi ngày để bảo đảm bà không lén ông tăng nhiệt độ lên.
Đến cả tự tử một cách đàng hoàng cũng không được nữa.
Ông bàng hoàng nhìn thấy sợi dây thừng bị đứt làm hai đoạn. Lỗi tại cái xã hội này cả. Người ta không thể sản xuất nổi một sợi dây đàng hoàng nữa hay sao.
Ông dọn dẹp mọi thứ vào đi sửa máy sưởi sau khi được bà Anita vợ ông Rune nhờ vả, một người đã từng rất thân thiết với ông cho đến khi ông Rune mua chiếc BMW.
"Làm thế quái nào anh có thể nói chuyện lý lẽ với một kẻ mua BMW cơ chứ"
Parvaneh tiếp tục cản trở ông tự tử trong xe bằng khí thải của xe. Ông lại phải tiếp tục miễn cưỡng chở mấy mẹ con đi bệnh viện.
Người ta đi tới bệnh viện để chết.
Người ta đã phải đóng đủ thứ phí cho những việc mình làm khi còn sống, nên ông thấy thật quá đáng khi nhà nước muốn đòi tiền đỗ xe cả khi bạn đi chết. Ông chở mấy mẹ con Parvaneh đi bệnh viện thăm cha bị ngã cầu thang. Về đến nhà ông buộc phải nhận thêm trách nhiệm sữa lò sưởi cho Parvaneh để cứu 2 đứa bé không bị chết cóng đêm nay.
Ngày mai ông sẽ có thừa thời gian để tìm đến cái chết.
Chưa từng sống
Người ta chưa bao giờ hỏi ông sống như thế nào trước khi gặp bà. Nhưng nếu ai đó hỏi, Ove sẽ nói rằng mình chưa từng sống.
Và khi rốt cuộc cô gái cũng xuất hiện trong một bộ váy dài in hoa mặc cùng một chiếc áo cardigan đỏ thắm khiến Ove dồn trọng lượng cơ thể từ chân phải sang chân trái, anh nhận ra việc cô không thể đúng giờ cũng không quan trọng lắm.
Nếu có ai hỏi, ông sẽ đáp rằng ông chưa từng sống trước khi được sống cùng bà. Và sau khi bà ra đi cũng thế.
Ông tiếp tục tự tử bằng cách nhảy vào đoàn tàu và bằng khẩu súng săn của bố Sonja, nhưng xã hội có vẻ cần ông hơn là ông nghĩ. Luôn có một việc gì đó xảy ra khiến ông buộc phải hoãn việc tự tử lại.

















