top of page
Và rồi núi vọng - Khaled Hosseini

Nov 4

9 min read

0

5

0

ree

Tip ở cuốn này là phải cố gắng đọc qua được 70 trang đầu tiên, để tất cả các nhân vật hiện lên một cách từ từ ở các dòng thời gian khác nhau và người dẫn truyện khác nhau. Sau đó, bạn có thể sâu chuỗi lại được toàn bộ tuyến nhân vật của cuốn sách cũng như dòng thời gian một cách mạch lạc hơn.

Khác biệt với 2 quyển trước mà tôi đã đọc của Khaled Hosseini: Người đua diều và Ngàn mặt trời rực rõ, bằng một cách nào đó, tôi nhìn thấy cảm xúc của mình trong các trang sách. Cũng có thể nói là nhìn thấy bản thân mình trong các hành động của nhân vật chính.

Sự ganh tỵ của Parwana với người chị song sinh Masooma

Sự rung động thầm kín của người lái xe Nabi với bà chủ Nila

Sự ganh tị của Idris với người bạn Timur thông minh, ưa nhìn

Sự dằn vặt của Idris khi lựa chọn bám víu một cuộc sống "trung bình", thay vì ra tay nghĩa hiệp cứu lấy Roshi

Tất cả, từng trang sách, dấy lên trong tôi một cảm xúc rất thật.



(Masooma và Parwana là hai chị em sinh đôi, cô chị xinh đẹp, dịu dàng và cô em xấu xí, bẳn tính)


-80-

Bên dưới bài thơ, cậu ta viết: Tôi muốn cưới em. Và, dưới câu đó, cậu ta nguệch ngoạc thêm một dòng: Tôi có một thằng em họ cho em gái em. Hợp lắm. Hai đứa nó có thể cùng nhau gặm cỏ trên cánh đồng của chú tôi.

Masooma xé mẩu giấy làm đôi. Đừng bận tâm đến chúng, Parwana, chị nói. Lũ đần.

Bọn ngu xuẩn, Parwana đồng tình.

Nó gắng gượng lắm mới rặn ra được một nụ cười tươi. Mẩu giấy đã tồi tệ lắm rồi, nhưng điều thực sự làm Parwana đau lòng là phản ứng của Masooma. Thằng nhóc kia không đề cụ thể là gửi cho ai trong hai chị em, nhưng Masooma đã mặc nhiên cho rằng cậu ta dành bài thơ cho chị còn thằng em họ cho Parwana.

Lần đầu tiên, Parwana (sách ghi là Masooma, có thể là dịch sai) thấy bản thân qua đôi mắt chị gái. Nó thấy chị nhìn nhận mình thế nào. Cũng hệt như cách nhìn của những người khác.

-84-

Parwana quay đi, cố giả vờ không quan tâm, nhưng tim cô đập thình thình trong tai. Cô cảm thấy da dấp dính mồ hôi.


-90-

Parwana thấy đôi bàn tay của chính mình chuyển động. Việc nó làm không hẳn là đẩy, nhưng mặt trong đầu ngón tay của Parwana đã chạm vào lưng Masooma và một cú đẩy nhẹ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi.


-93-

Parwana cảm thấy mình toan nói với chị mọi thứ, nói với Masooma rằng chị đã nhầm thế nào, rằng chị biết quá ít về đứa em gái nằm chung một tử cung với chị, rằng bao năm nay cuộc đời của Parwana là một lời xin lỗi dài không thể thốt thành lời.


-96-

Sau đó, cô không nhìn lại lần nào nữa. Cô biết rằng nếu làm vậy, cô sẽ do dự. Cô sẽ mất hết quyết tâm vì cô sẽ hình dung ra một chiếc xe đạp cũ lao xuống đồi, nẩy tưng tưng trên đá sỏi, lớp kim loại đập vào mông họ, mỗi lần phanh gấp là bụi tung mù mịt. Cô ngồi trên khung xe, Masooma ngồi trên yên, chị là người vào cua hết tốc lực, khiến chiến xe nghiêng mạnh. Nhưng Parwana không sợ. Cô biết rằng chị sẽ không để cô bay qua ghi đông, rằng chị sẽ không làm cô bị thương.

Parwanna tiếp tục tiến về phía cuộc đời mới. Cô tiếp tục bước đi, bóng tối vây quanh cô như tử cung người mẹ, và khi nó hé mở, khi cô ngước nhìn làn sương mai và đón dải ánh sáng nhạt nhoà đầu tiên từ phương Đông rọi xuống mé một tảng đá, cô có cảm giác như được chào đời.

(Parwana thực sự chào đời vào chính là khoảnh khách mà Masooma chết trên xe lăn sau một đêm lạnh giá)


(Nabi là anh ruột của Masooma và Parwanna, là anh rể của Saboor - người chồng trong mơ của Parwanna, sau khi Masooma chết.

Nabi làm tài xế riêng cho một nhà giàu có ở Kabul, anh đem lòng yêu bà chủ của mình - Nila. Vì bà không thể có con, anh đã thu xếp để tặng bà đứa cháu gái Pari - con của người vợ đã khuất của Saboor - con ghẻ của Parwanna)


-112-

Bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối loạn, nôn nóng muốn nhớ ra điều gì đó, một nét khác biệt hay ho khiến bà thấy vui, thấy thú vị. Vô ích. Làm sao một kẻ như tôi một gã trai làng, một người đàn ông tầm thường với cuộc sống tầm thường, có thể nói điều gì đó thu hút một phụ nữ như bà chứ?

...

Lòng tôi đang chết cả ngàn lần. Tôi cảm thấy hơi ẩm bắt đầu rịn ra bên dưới cánh tay.


-114-

Tiếng cười bất chợt của bà ấy làm tôi ngây ngất cả ngày còn lại.

...

Bà là một người phụ nữ đặc biệt, và đêm ấy khi tôi đu ngủ, tôi có cảm giác mình cũng bớt tầm thường hơn. Bà đã tác động đến tôi như vậy đó.


-123-

Trước khi nhận ra mình đang làm gì, tôi đã với ra sau nắm tay bà. Tôi tưởng bả sẽ rút ra, nhưng ngón tay bà lại siết chặt tay tôi đầy biết ơn,...


-128-

Tuy vậy, trong tôi vẫn có chút sửng sốt xen lẫn thất vọng khi nỗi bất hạnh của em gái mình lại được đem ra mua vui cho khách, và tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mình phải hứng chịu một sự phản bội mơ hồ.


-130-

Tôi cảm giác như mình là gã chồng bị cắm sừng. Và tôi chắc chắn rằng sức ảnh hưởng của bà với tôi cuối cùng cũng đã lơi dần.


-131-

Nhưng Saboor, như nhiều người dân quê tôi, lại mang gánh nặng của lòng tự trọng, một thứ gánh nặng của lòng tự trọng, một thứ gánh nặng vừa oái ăm vừa không lay chuyển nổi.


-147-

Tôi tới phòng ăn và ngồi xuống bên chiếc bàn thuỷ tinh với cặp mắt nhắm nghiền. Tôi không biết mình ngồi bất động ở đó bao lâu, anh Markos à, chỉ biết đến một lúc nào đso thì nghe thấy tiếng động trên lầu, tôi bèn chớp mắt mở ra và thấy ánh sáng đã thay đổi và rồi tôi đứng lên đi đun nước pha trà.


-163-

Trong một thời gian, tôi thực tình không biết phải làm gì với bản thân. Tôi đã chăm sóc Suleiman hơn nửa thế kỷ. Sự tồn tại hằng ngày của tôi được định hình nên bởi những nhu cầu của ông, sự bầu bạn của ông. Giờ tôi được tự do làm điều mình muốn, nhưng sự tự do ấy với tôi sao mà viễn vông đến thế vì thứ tôi mong muốn nhất đã bị tước đi rồi. Người ta nói, Hãy tìm một mục đích trong đời và sống vì nó. Nhưng đôi khi, sống rồi ta mới nhận ra cuộc đời ta đã có sẵn một mục đích, và rất có thể là thứ ta chưa từng nghĩ đến. Và bởi đã hoàn thành mục đích của mình, tôic ảm thấy mông lung và vô định.


-186-

(Timur và Idris là hai anh em họ sinh ra ở Afghanistan và may mắn được định cư ở Mỹ để tránh cuộc chiến tranh thảm khốc ở quê nhà. Khi tình hình ở Afghanistan ổn định hơn, họ trở về để xác lập lại quyền sở hữu ngôi nhà thuộc về gia đình họ tại Kabul)


Đúng. Timur có làm anh ngượng. Cậu ta cư xử như một gã người Mỹ gốc Afghanistan xấu xí điển hình, Idris nghĩ. Giăng nước mắt khắp các thành phố. bị chiến tranh tàn phá như thể cậu ta thuộc về nơi này, nồng nhiệt vỗ lưng người dân địa phương và gọi họ là anh chị, chú bác, ồn ào cho người ăn xin tiền từ cái thứ mà cậu ta gọi là gói Bakhsheesh, đùa với những người phụ nữ lớn tuổi mà cậu ta gọi là mẹ và thuyết phục họ kể chuyện cho cậu ta ghi hình trong khi cậu ta đeo vẻ mặt não nề, giả vờ mình là một trong số họ, như thể cậu ta đã ở đây suốt, như thể cậu ta không nâng tạ ở phòng tập Gold ở San Jose, căng sức tập cơ ngực và bụng, trong khi những người dân này bị đánh bom, giết hại, cưỡng hiếp. Đúng là giả nhân giả nghĩa và đáng ghê tởm. Và Idris sửng sốt khi dường như không ai nhìn thấu hành động của cậu ta.


(Trước khi về Mỹ, Idris đã có một lời hứa với Amra - một tình nguyện viên rằng anh sẽ thu xếp cho cuộc phẫu thuật thần kinh của bé Roshi - một nạn nhân của bạo lực)


-208-

Nằm trên giường, Idris nói, "Em có nghĩ chúng ta phải có tất cả những thứ này không?"

" Chúng ta đã làm việc chăm chỉ, Idris à. Hãy nhớ đến những bài thi đại học, trường y, trường luật, những năm làm bác sĩ nội trú. Không ai cho không chúng ta thứ gì cả. Chúng ta chẳng có gì phải xin lỗi hết."

"Với cái giá của phòng chiếu phim tại gia, chúng ta có thể xây một ngôi trường ở Afghanistan đấy."


-213-

Ở phần tái bút của email thứ hai, cô nói rằng Roshi đã trở nên thu mình từ khi anh đi, và hỏi lại liệu anh đã nói chuyện với sếp chưa. Anh rời khỏi bàn phím. Lát sau anh quay lại, xấu hổ vì lời nhắn của Amra đã chọc tức anh như thế nào, anh đã nổi điên ra sao, vì trong giây khắc, anh đã trả lời cô, bằng chữ hoa, TÔI SẼ NÓI CHUYỆN. VÀO LÚC THÍCH HỢP.


-214-

Anh ướm hỏi khoa có thể sẵn sàng chi trả cho cuộc phẫu thuật của con bé không. "Hoặc các cuộc phẫu thuật. Ý tôi là, nó không chỉ điều trị một lần là xong đâu."

Joan thở dài. "Giá mà được như vậy. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không chắc ban giám đốc sẽ tán thành đâu, Idris à. Năm năm qua chúng ta thu không bù chi. Còn cả những vấn đề pháp lý nữa, những vấn đề rất phức tạp."

Bà đợi anh, có lẽ chuẩn bị tinh thần trước lời phản đối của anh, nhưng không có gì.

"Tôi hiểu," anh đáp.

"Anh có thể tìm một tổ chức nhân đạo chuyên phụ trách những việc này, không phải sao? Sẽ mất công một chút, nhưng..."

"Tôi sẽ tìm hiểu xem sao. Cảm ơn chị, Joan. "Anh lại đứng lên, ngạc nhiên khi thấy nhẹ nhóm hơn, gần như là thanh thản trước câu trả lời của bà.


-217-

Cảm giác khoảng cách giữa anh và con bé giờ đây thật mênh mông vô hạn. Cảm giác bất định, không thể nào vượt qua, và lời hứa của anh với nó thật hồ đồ, một sai lầm vội vã, một sự hiểu nhầm tai hại về sức mạnh năng lực, ý chí và cá tính của anh. Một thứ tốt nhất là nên quên đi. Anh không có khả năng làm việc đó. Đơn giản đến thế đấy. Trong hai tuần qua, anh đã nhận được thêm ba email từ Amra. Anh đọc bức đầu tiên và không hồi đpas. Anh xoá hai bức tiếp theo mà không thèm đọc.


-218-

Idris liếc nhìn trang đề tặng.

Dành tặng hai thiên thần trong cuộc đời con: mẹ Amra và kaka Timur. Hai người là ân nhân của con. Con nợ hai người mọi thứ.

...

Cuốn sách. Idris nhìn xuống thấy nó bị nắm chặt trong tay mình. Anh không tới đây để xin chữ ký, tất nhiên. Như vậy thì thật đáng giận - đáng giận đến ghê tởm - sau tất thảy mọi thứ. Nhưng anh vẫn thấy mình chìa cuốn sách ra, nhân viên bán hàng chuyên nghiệp lật giờ đúng trang, Roshi lia bút bên dưới tên sách.


-219-

Tay vẫn chưa ngừng run rẩy, anh lại giở sách ra. Dòng chữ nguệch ngoạc bên dưới không phải chữ ký. Cô đã viết cho anh hai câu, bằng tiếng Anh.

Anh gập sách vào, mắt cũng nhắm lại. Anh nghĩ mình nên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng một phần trong anh lại khao khát thứ khác. Có lẽ nếu cô nhăn nhó với anh, thốt ra điều gì đó ấu trĩ, chất đầy sự khinh ghét và thù hận. Một cơn bùng nổ của ai oán. Có lẽ như vậy lại tốt hơn. Thế vào đó là sự phủ nhận sạch sẽ, đầy ngoại giao. Và cả lời nhắn này nữa. "Đừng lo. Chú không có trong sách đâu". Một cử chỉ nghĩa hiệp. Có lẽ, chính xác hơn, một cử chỉ nhân đạo. Anh nên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đau đớn quá. Anh cảm nhận được cú đòn ấy, như một lưỡi rìu bổ vào đầu. (Roshi bị 1 lưỡi rìu bổ vào đầu -191-).

Có một băng ghế gần đó, bên dưới cây du. Anh bước tới bỏ cuốn sách lại. Rồi anh quay về ngồi sau tay lái. Và phải mất một lúc sau anh mới tin tưởng bản thân mà xoay chìa, lái đi.


(Idris luôn chấp niệm hơn thua với người em họ Timur, anh tự cho rằng mình trong sạch và huyễn hoặc rằng Timur luôn mưu cầu danh lợi thông qua các hành động tốt của mình. Nhưng thật sự thì bản thân anh không đủ năng lực để sống một cuộc đời như Timur)


Related Posts

Comments

Share Your ThoughtsBe the first to write a comment.
bottom of page